Chủ Nhật, 31 tháng 3, 2013

Màu tím hoa sim



Hôm nay, bạn, nói đùa với mình là đề nghị mình đừng post những bài nhạy cảm nữa, thay vào đó mà hãy post thơ tình lãng mạn. Ừ thì nếu bạn mún tình yêu đôi lứa thì mình xin giới thiệu bạn bài Màu tím hoa sim. Bài thơ của nhà thơ Hữu Loan viết để khóc người vợ đầu đời của mình và được xem như kiệt tác của thế kỷ 20.
“Có ai ví như từ chiều
ca dao nào xưa xa:
"Áo anh sứt chỉ đường tà
Vợ anh chưa có mẹ già chưa khâu"
***
Ai hát
vô tình hay ác ý với nhau
Chiều hoang tím
có chiều hoang biết
Chiều hoang tím
tím thêm màu da diết ...
nhìn áo rách vai
tôi hát trong màu hoa :
"Áo anh sứt chỉ đường tà
Vợ anh mất sớm ...!
Màu tím hoa sim tím
Tình tang lệ rớm ...”

Nhưng cũng vì mầu sắc bài thơ “tím chiều hoang biền biệt”, nhuốm một màu tìm buồn buồn tang thương không thuộc cái màu đỏ gợi sự chiến đấu nên lúc bấy giờ, dù được các chiến si iu thích, bài thơ được xếp vào sản phẩm "phản động" đương thời (1). Phản trong chữ phản trắc, phản bội, làm phản, phản phúc, phản loạn, phản tặc, phản nghịch, phản quốc, vân vân và vân vân…Nói chung là rất phản văn học.

Cuộc sống bây giờ cũng giống như việc đọc thơ. Nếu chỉ xem thơ như là một nguồn giải trí, buồn buồn rảnh rảnh cần cái trò múa máy, sắp xếp ý tứ bằng ngôn từ thông suốt dễ nghe thì mầu tím hoa sim cũng giống như là hoa sim mầu tím. Khi tiếp cận về mặt hình thức như thế, đặt chữ này hay xếp bên chữ kia cũng chẳng có gì quan trọng, miễn đọc lên thấy lọt lỗ tai, gợi chút ngẫm nghĩ để thấy mình có chút nghệ sĩ là đủ rồi. Tiếp cận như thế thật là an toàn, giải trí hợp thời, “hòa bình” và không đụng chạm đến ai.

Nhưng nếu bạn quan tâm hơn một chút, bạn yêu thơ, bạn muốn hiểu rõ hơn cái ý tứ mình yêu thích, tấc tốc không đợi nguồn động viên bạn sẽ chủ động tìm đến những câu chuyện đằng sau. Bạn sẽ hiểu rõ hơn một chút, đồng cảm hơn một chút và thấy mình “lương tri” hơn một chút. Một chút không là tất cả, nhưng một chút từ sự chủ động bạn sẽ có những chút lớn hơn.

Đến đây có thể bạn sẽ hỏi mình: vậy một chút đó có cần không? Khi ngày nay không như nạn đói 1945 cái sự cồn cào của bao tử khiến dân ta hành động, bạn vẫn có bánh mì, vẫn lướt được web đi khắp đó đây, vẫn “touch” vào màn hình Iphone để cảm nhận sự diệu kỳ từ đầu ngón tay, vẫn có thể thoải mái nhún nhảy theo điệu nhạc mình yêu thích. Vẫn vẫn rất nhiều điều bạn có thể liệt kê nhưng thật ra không có nhiều liên quan đến một chút mà mình đề cập. Vì cái vẫn của bạn là cái vẫn về mặt hình thức. Một chút ở đây là một chút ở bên trong. Tưởng tượng như bạn bị cướp ngoài đường. Chẳng ai ném tên cướp bằng bánh mì hay Iphone. Nếu có ném thì chỉ ném đi từ một chút ấy. Một chút chủ động trách nhiệm và đừng dửng dưng.
Một chút thôi, đâu có nhiều đúng không?

(Vài dòng cùng anh bạn cùng lớp - Ánh Hiền)
------------------------
(1) Lời tự thuật của tác giả bài thơ "Màu Tím Hoa Sim"
(http://tuanvannguyen.blogspot.com/2010/02/loi-tu-thuat-cua-tac-gia-bai-tho-mau.html)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét